Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên
Phan_7
Đại Nhi không biết nói xin lỗi, mặc dù biết Tương phi hoàn toàn là vì mình mới bị người khác mưu hại, nhưng vẫn lấy cách của mình bày tỏ áy náy.
Xưng hô ‘ta’ chính là chứng minh tốt nhất.
Nơi này hiện tại chỉ có Dao Kỳ, Yến nhi, Tương phi và Đại Nhi, bốn người, tự nhiên nàng không cần ngại cái gì.
Diendan .
Yến nhi là tâm phúc của Tương phi, tự nhiên sẽ không có vấn đề, về phần Dao Kỳ, chuyện này nàng ước gì cho hắn biết, để cho hắn nhìn hậu cung của hắn, rốt cuộc không khí ngột ngạt như thế nào, coi mạng người như cỏ rác.
"Tương phi tỷ tỷ ở trong cung nằm mấy ngày đi, qua vài ngày nữa, ta sẽ cho tỷ tỷ một công đạo" "Dao Dao, tất cả chuyện hậu cung thuộc về ta trông nom chứ?" Ở trên đường trở về, Đại Nhi hỏi một câu.
"Vâng" "Bách Phi Thần quản đến cả một Hậu cung này không?.
" "Nương nương, hậu cung là hậu cung của Hoàng thượng.
" "Nhưng Dao Dao, dường như Hoàng thượng bỏ mặc chuyện hậu cung" "Vâng, bất quá trước khi nương nương làm việc, vẫn phải bẩm báo cùng Hoàng thượng một chút, như vậy có vẻ hợp quy củ.
" "Quy củ có quan hệ gì với ta đâu.
" Đại Nhi bĩu môi không nói nữa, ở hậu cung Tiểu Nương là số một, chuyện này coi như Bách Phi Thần biết cũng không làm nên chuyện gì, người nào làm, người đó sẽ phải trả giá thật lớn.
Ngự Thư Phòng Bách Phi Thần phiền não ở trong phòng đi tới đi lui, lông mày xinh đẹp thỉnh thoảng vặn chung một chỗ.
"Bệnh ban xanh biến chứng? Đang nói đùa sao?" Tương phi nhiễm bệnh ban xanh biến chứng, chuyện lớn như vậy tại sao không có người đến bẩm báo, hắn chính là vì chuyện này mới đứng ngồi không yên.
Cho tới nay hậu cung đều có thể bình an vô sự, Tương phi chủ động tới tìm trẫm còn chưa có mấy ngày liền dính vào bệnh ban xanh biến chứng, hơn nữa còn ở tình huống không thể nhiễm bệnh.
Không, cũng không tuyệt đối, ngày mai sẽ có tin tức, nếu lời của Lâm Đại Nhi nói không sai, như vậy chuyện của Tương phi tất nhiên không thể tầm thường.
Nhớ tới cái chết ngoài ý muốn của Liễu Phi và Mai phi lúc trước, nghĩ đến Tương phi, giữa hai lông mày càng chau thêm lợi hại.
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là âm mưu? "Hoàng thượng, U Tiểu Vương Gia cầu kiến.
" Khác với bình thường, hôm nay Ngụy Trung Hiền tránh rất xa, cách Bách Phi Thần có hơn bốn bước.
"Truyền.
" Bách Phi Thần biết, cho người truyền, dưới tình huống bình thường Bách Luyến U cũng có chuyện đứng đắn muốn nói.
"Vâng" "Thật là một ngày không gặp như cách ba năm a, Hoàng Huynh gần đây khỏe không.
" Thật sự cuộc sống và tính cách của Bách Luyến U hoàn toàn không phù gương mặt của hắn, thật là phá hoại của trời a.
"Có chuyện nói mau!" Bách Phi Thần không rãnh nói đùa với hắn.
Nhìn thấy gương mặt này, liền nhớ tới bộ dáng ngày hôm qua cùng Lâm Đại Nhi vừa nói vừa cười, liền không nhịn được muốn đánh hắn.
"Hoàng Huynh, ngươi cũng không hiền hậu nha, Thần Đệ quan tâm Hoàng Huynh một chút mà thôi, Hoàng Huynh làm sao? Muốn đuổi người nào? Chẳng lẽ theo như lời Đại Nhi nói, gần đây tính khí Hoàng Huynh tăng trưởng, nhìn thấy mọi người giống như kẻ thù" Bách Luyến U thích nhìn sắc mặt thay đổi của Bách Phi Thần.
Thậm chí rất đặc sắc.
"Bách Luyến U, đó là hoàng tẩu ngươi.
" Đại Nhi cũng là tên để ngươi gọi hay sao? ! Bách Phi Thần cắn răng nghiến lợi.
"Hoàng Huynh, Đại Nhi cũng không để ý, ngươi để ý làm gì.
Chẳng lẽ là ghen?" Bách Luyến U cười thật tà ác.
Đôi tay Bách Phi Thần nắm thật chặt, khớp xương trắng bệch, rõ ràng có thể nghe được tiếng xương kêu lách cách.
"Thôi đi, nói chính sự.
" Bách Luyến U là ai, tại sao có thể không nghe ra yếu tố bạo lực trong thân thể Bách Phi Thần bắt đầu nhanh chóng tăng lên, mặc dù võ công của hắn rất tốt, nhưng mà đối với võ lực của Bách Phi Thần đã có sợ hãi bẩm sinh, bởi vì từ nhỏ bị đánh sợ, chỉ cần Bách Phi Thần ra tay, hắn căn bản không có sức phản kháng, hơn mười năm khổ luyện võ công cũng không sử dụng đến, không thể không đau xót.
Diendan .
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngoài miệng hắn luôn thích gây phiền toái cho Bách Phi Thần, không cam lòng a.
"Hoàng Huynh chẳng lẽ không cảm thấy chuyện uy hiếp ở Hương Hinh Uyển có chút kỳ quái sao?"Chương 12: Đại náo hỉ đường (một) Ngày 12 tháng 3, là ngày lành tháng tốt, Ngự Không đứng đầu quan Ngự sử Bách vương triều cùng thiên kim Tả Tướng kết tóc se tơ.
Cảnh xuân tươi đẹp trăm hoa đua nở.
Tướng phủ và Ngự phủ một mảnh vui mừng, màu đỏ rực rỡ hạnh phúc tràn ngập từng góc.
Ngự phủ càng thêm người như nối đuôi nhau, tiếng chúc mừng liên tiếp không ngừng, bao tiền lì xì, quà tặng thu đến mỏi tay.
"Lão gia, đã tìm được thiếu gia!" Một người mặc gia đinh trang phục màu đỏ vội vả chạy tới.
"Ở nơi nào? Lúc này cũng còn không cho hắn đi thay đổi hỉ phục đi đón tân nương.
" Khuôn mặt của Ngự lão gia vẫn không giảm nét tuấn tú, bị chọc tức đỏ bừng.
"Thiếu gia đang ở nguyệt đình, ai nói chuyện, hắn cũng không để ý, không biết thế nào.
" "Gọi Ngự Dung đi xem một chút, ngay cả trói cũng phải trói đi cho ta!" Ban đầu hắn chính miệng đồng ý, nếu không, lão làm sao ra mặt đồng ý hôn sự này, bây giờ muốn đổi ý, danh tiết nữ nhi người ta quan trọng bao nhiêu a, cũng không thể hủy ở trong tay hắn.
"Trói cái gì, con trai của cha không phải đi ngay sao" Tiếng nói vừa dứt Ngự Không mặc hỉ bào đỏ rực đang ở ngay bậc thềm đi đến.
Đôi mắt to xinh đẹp buồn cười nhìn Ngự lão gia, lông mi thật dài ở trên mặt trơn nhẵn, đôi môi đỏ thắm giống như sẽ nặn ra nước, có chút nhếch lên, cả gương mặt không hòa hài bén nhọn, cằm hài hước khẽ giơ lên, phối hợp bổ sung cho nhau.
Rất có khí chất nam nhân, không giống khí thế bá vương như Bách Phi Thần, Ngự Không lộ ra phong độ văn nhân trong xương, vì vậy thoạt nhìn rất mềm yếu, ngược lại làm cho người ta cảm giác kiên cường.
Cho dù nét mặt vẫn không che giấu được nét ôn nhu tao nhã bẩm sinh.
Người thật là mâu thuẫn.
"Tiểu tử thúi còn biết xuất hiện, nếu để cho nữ nhi người ta mất mặt, trở về xem ta có thu thập ngươi không!" Ngự lão gia trừng mắt ra vẻ tuyệt đối không tha thứ.
"Cha, nếu ta đi, đoán chừng có thể nàng sẽ mất mặt hơn.
" Ngự Không cười rất rực rỡ, bất quá làm cho Ngự lão gia có một loại cảm giác lạnh cả sống lưng.
"Tiểu tử thúi nói cái gì đó! Ngươi đi nhanh lên, chỉ cần hôm nay ngươi đàng hoàng, cha cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái.
Nhanh đi.
" Ngự lão gia hối thúc.
Ngự Không không thú vị bĩu môi, giẫm chận một cái liền đi thẳng ra bên ngoài.
Ngự lão gia nhìn theo bóng lưng Ngự Không càng lúc càng xa, lẩm bẩm nói: "Ngọc nhi a, Không nhi muốn lấy vợ rồi, ngươi thấy được không.
.
.
.
.
.
" Từ Ngự phủ đến Tướng Phủ chỉ cách mấy con phố ngắn ngủn, chỉ tốn hai khắc chuông, mà quay về phải đi một vòng quanh kinh đô ước chừng một canh giờ, dân chúng kinh thành cũng nối đuôi nhau ra chứng kiến kim ngọc lương duyên này.
Kèm theo tiếng khóc thút thít của các nữ nhân.
Ngự Không cùng thiên kim Tả tướng Trác Diệc đi vào Ngự phủ treo tơ lụa đỏ thẫm.
"Ngự đại nhân và Trác tiểu thư thật là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
" "Ngự đại nhân được giai nhân thế này, thật là làm người khác ghen chết.
" "Ngự đại nhân và Trác tiểu thư kết duyên tần tấn, sợ rằng không ít tài tử giai nhân kinh thành phải chuẩn bị rơi lệ rồi.
" Tiếng nói nịnh nọt khoe khoang vang lên không ngừng, trên mặt Ngự Không nở nụ cười tao nhã lịch sự nhưng không nói lời nào, Ngự lão gia niềm nở lễ độ, bầu không khí rất sôi nổi.
Cuối cùng đã tới đại sảnh, hai người mới đứng lại, Ngự lão gia ngồi vào chỗ của mình, mọi người ăn ý ngậm miệng.
Vốn đại sảnh rộng rãi chen chúc gần trăm người, xem ra có chút chật chội, các loại ánh mắt khác nhau nhìn soi mói vào khuôn mặt tươi cười của Ngự Không, ở dưới khăn cưới, Trác tiểu thư cũng không bình tĩnh như hắn.
Hai tay nắm ở trước người, bởi vì ống tay áo to lớn ngăn trở người khác không nhìn thấy nàng đang run rẩy.
"Lãm Nguyệt công chúa đến.
" Người điều khiển nghi lễ vừa muốn nói chuyện, lại bị giọng nói đặc biệt cao vút của Ngụy Trung Hiền cắt đứt.
Một bóng dáng xinh đẹp đỏ rực bước vào cửa sảnh.
Trang phục đính Ngọc châu, Phỉ Thuý, cài trâm phượng.
Rất là nghiêm túc.
"Hôm nay là ngày Đại Hỉ của Ngự đại nhân, các vị không cần đa lễ, Ngự lão gia, đây là tuyệt bút chế tác ‘Lưu Vân’ của Phong Khinh Vân, Hoàng Huynh nhờ Bổn cung mang tới.
" Lãm Nguyệt cười vui vẻ, khiến mọi người cảm thấy không thành thật.
Đây là Lãm Nguyệt công chúa ngang ngược, không để ý đến đạo tam can ngũ thường, hành động tùy ý, hung hãn nhất lịch sử sao? "Ta có già như vậy sao? Người ta rõ ràng mới hơn bốn mươi một chút, nhìn gương mặt cũng chỉ mới 30 thôi.
" Ngự lão gia bất mãn phát ra bực tức, chẳng qua, bản thân quả thật không kịp chờ, chạy đến bên cạnh Lãm Nguyệt nhận lấy ‘Lưu Vân’ trong tay Ngụy Trung Hiền.
Nói chính xác là giành lấy.
"Cha, gấp cái gì, một chút nữa trở về từ từ xem.
" Ngự Không cười nhận lấy cuộn tranh mà Ngự lão gia muốn mở ra, tiện tay ném cho Ngự Dung.
Trên mặt cười mơ hồ có chút phát rét.
Bách Phi Thần thật đúng là giữ chữ tín, xem ra mấy năm này ta đối với hắn thật quá tốt rồi.
Bách Phi Thần biết nhất định khóc không ra nước mắt.
Bức tranh ‘Lưu Vân’ này Ngự lão gia thỉnh cầu bằng mọi cách, Bách Phi Thần bất đắc dĩ nói khi nào Ngự Không thành thân xem như làm quà tặng, mình làm tròn lời hứa còn bị Ngự Không ghi hận.
Là năm hạn bất lợi của hắn sao? "Hay là Ngự lão gia mở ra xem một chút đi, đoán chừng một lúc nữa ta lại mang về.
" Lãm Nguyệt vừa nói ra lời này, trên trán Ngụy Trung Hiền mồ hôi lạnh rơi xuống.
Bà cô nhỏ này, hôm nay chịu khó chắc không có chuyện gì tốt.
Đối nghịch với Ngự đại nhân vài chục năm nay, làm sao lòng tốt thay Hoàng thượng tặng quà như vậy? "Này.
.
.
.
.
.
Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi cũng đừng quấy rối, Không nhi nhà chúng ta cưới dâu dễ dàng sao.
" Cái miệng nhỏ của Ngự lão gia nhếch lên, uất ức nhìn Lãm Nguyệt, bộ dáng rất chọc người giống hệt Ngự Không.
Tay nắm chặt ‘Lưu Vân’ vừa mới đoạt lại từ trong tay Ngự Dung.
Tư thế thề sống chết không trả.
Mọi người âm thầm gật đầu, lúc này mới giống là Lãm Nguyệt công chúa nha, nếu hôm nay không đến làm ầm ĩ, thật đúng là xin lỗi Ngự Không chăm sóc ‘đặc biệt’ cho nàng mấy năm nay.
Ngược lại, Ngự Không rất bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay xuất mồ hôi, âm thầm buông lỏng.
Mặc dù bọn họ biết Lãm Nguyệt chỉ cần có một trò đùa để xem, nhưng trò đùa này giống như sấm sét giữa trời quang, đánh bọn họ trong sống ngoài khét.
Chát! Trên gương mặt tuấn tú của Ngự Không nổi lên dấu đỏ.
Vẻ mặt Lãm Nguyệt vẫn nhẹ nhàng như vậy, giống như mới vừa ra tay không phải là nàng.
Vào giờ khắc này, đầu óc mọi người rơi vào trong chết lặng.
Ngự lão gia cũng kinh hãi, cằm cũng muốn rớt xuống.
Rốt cuộc khuôn mặt tươi cười của Ngự Không biến mất, thay vào đó là gương mặt mê mang.
Ác như vậy, không giống tác phong của nha đầu này a.
"Ngự Không, cho ta một công đạo đi.
" Không cười hi hi ha ha giống bình thường, khí chất hoàng gia bẩm sinh ở trên người Lãm Nguyệt thể hiện không bỏ sót, tất cả mọi người cho rằng bị hoa mắt.
Đây mới thật sự là Lãm Nguyệt công chúa.
Tỉnh táo, ưu nhã, bao quát tất cả mọi thứ.
Ngự Không tiếp tục mê mang, nàng đang nói gì? Núp ở một bên, Triển Phong Hoa hé miệng cười cười.
Đây là có cao nhân chỉ điểm a, sợ rằng Ngự Không phải ăn thua thiệt rồi.
Văn Nhân cũng không để lại dấu vết, cách xa Triển Phong Hoa, tên hồ ly này cười một tiếng, hắn đã cảm thấy không thoải mái.
"Tiểu Ngữ, ngươi cảm thấy cái này so với đêm tân hôn của Hoàng thượng thì thế nào?" Triển Phong Hoa nhíu mày.
"Chẳng phân biệt được, cũng như nhau.
" Văn Nhân giương mắt liếc nhìn gương mặt tuấn tú, sưng đỏ của Ngự Không, rất nghiêm túc gật đầu.
"Không hiểu?" Lãm Nguyệt chê cười, con ngươi bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn về phía bộ dáng xem kịch vui của Triển Phong Hoa.
"Triển đại nhân, làm phiền ngươi tới nói cho hắn biết.
"Chương 13: Đại náo hỉ đường (hai) Lời này vừa nói ra ánh mắt mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Triển Phong Hoa.
Triển Phong Hoa cười xinh đẹp, nói: "Không biết công chúa nói gì?" Cái này gọi là tai họa hồ cá sao? "Triển đại nhân tuổi trẻ tài cao, thân chức vị cao, nói chuyện tự nhiên có thể làm cho người tin phục.
Bổn cung nghe nói Triển đại nhân hiểu sơ y thuật, xin Triển đại nhân thử mạch.
" Lãm Nguyệt khẽ nâng cánh tay lên, kéo ống tay áo to lớn.
Ánh mắt mang theo áp bức không có chút ý tứ đùa giỡn.
Nếu như không phải đã sớm quen biết thân thể của Lãm Nguyệt có mùi hoa lài, sợ rằng cho là giả đấy.
Triển Phong Hoa cũng không từ chối, hắn vừa đúng muốn nhìn xem một chút, công chúa muốn giở trò gì.
Tay phải lộn một sợi dây tơ màu đỏ quấn lên cổ tay Lãm Nguyệt, thời gian qua ba hơi thở mới rút về.
Bình thường Triển Phong Hoa là người chẩn mạch một hơi, hôm nay lại ước chừng dùng ba hơi.
Cổ quái nhìn vẻ mặt buồn bực của Ngự Không nhưng không nói lời nào.
"Phong Hoa, thế nào?" Ngự Không bị hắn nhìn cho sợ hãi.
"Hôn lễ này không thể thành.
" Triển Phong Hoa cảm giác mình bị người ta một đường bố trí.
Ngươi muốn hủy đi hôn sự của người ta còn chưa tính, vì sao muốn ta làm một kẻ xấu xa? Xem ra không chỉ có Tả Tướng hận hắn thấu xương, mà Ngự lão gia cũng muốn phá hủy hắn.
Mặc dù lần này hắn không để ý, nhưng bị người một đường bố trí trong lòng vẫn không thoải mái.
"Triển đại nhân đang nói đùa sao.
" "Triển đại nhân thật hài hước.
" Tiếng nghị luận ầm ĩ.
"Tiểu Hoa, đừng để cho ta nhìn thấy mặt ngươi, đi ra ngoài.
" Ngự lão gia thở phì phò, giọng nói cao vút lấn át tiếng ồn, hắng giọng cuồng loạn gào thét: "Lúc này ai dám quấy rối, đừng trách lão phu trở mặt.
" "Lão gia, phạm thượng.
" Lời nói của Triển Phong Hoa khiến cho Ngự lão gia lập tức im lặng, cái miệng uất ức vểnh lên, nước mắt lưng tròng nhìn Triển Phong Hoa.
Ngọc nhi, ta thực xin lỗi bà.
Ngày vui của con trai chúng ta bị người phá rồi.
.
.
.
.
.
"Tại sao.
" Ngự Không hiểu rõ Phong Hoa, hắn không dễ dàng phán đoán người khác.
Về phần mua chuộc.
.
.
.
.
.
Thật đúng là không thể nói.
"Ngươi đã làm cái gì mà không biết sao? Nếu đã làm thì nói ra đi.
" Đối với chuyện này Triển Phong Hoa hoàn toàn nghi ngờ.
Chẳng qua Lãm Nguyệt tới, mục đích của Ngự Không cũng xem như đã đạt được, vì vậy ngoại trừ nghi ngờ cũng coi như không ảnh hưởng đến toàn cục.
Ít nhất không ai có thể giải thích rõ chuyện gì xảy ra.
Mặc dù Lãm Nguyệt điên, nhưng chỉ là điên mà thôi.
Mà những năm tháng qua.
.
.
.
.
.
Ngự Không và Lãm Nguyệt ở cùng một chỗ không ít, mặc dù đối chọi lẫn nhau, nhưng ai có thể bảo đảm không có xảy ra chuyện gì.
Cái này gọi là Ngự Không chơi với lửa có ngày chết cháy? Vừa nói, mọi người nhìn thấy ánh mắt Ngự Không càng thêm quỷ dị, nói không ra là cảm giác thế nào, nhưng phần đông ánh mắt mọi người lộ ra không đúng.
Sau đó có chút thương hại nhìn về phía Trác Diệc đang trùm khăn cưới.
Người ở dưới khăn cưới càng run thêm lợi hại.
Khóe miệng Ngự Không giật giật, hiện tại hắn xác định, Triển Phong Hoa tuyệt đối cố ý.
Nhất định hắn và Lãm Nguyệt đã thông đồng! "Bổn quan thật sự không biết, xin Triển đại nhân chỉ giáo.
" "Ngự Không, nam nhân dám làm dám chịu.
" Lần này hiểu lầm càng lớn.
"Xin Triển đại nhân nói cho rõ ràng.
" Ngự Không từng bước, từng bước ép sát.
Triển Phong Hoa liếc nhìn Ngự Không, lại nhìn Lãm Nguyệt, bất đắc dĩ nói: "Là hỉ mạch.
" Giọng nói không lớn, người ở chỗ này lại nghe rõ ràng.
Suy đoán chỉ là suy đoán, hôm nay do Triển Phong Hoa nói ra lại là một chuyện khác.
Ngoài khiếp sợ cũng không dám lớn tiếng nghị luận, dù sao đây là chuyện hoàng gia.
Một khi nói không đúng sẽ bị rơi đầu.
Ngự Không ngây ngẩn cả người, lần này mới triệt để là sấm sét giữa trời quang.
Nhìn chằm chằm vào Lãm Nguyệt, ánh mắt dường như muốn nhìn thấu tất cả.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian